KHÔNG ĐỀ SỐ 9
Đất miền Trung người bao phen vất vả,Nắng bạc đầu mưa trắng xóa đường đi;
Năm mấy lần bão táp nối cơn giông,
Bỗng biến thế những hoang tàn xơ xác.
Mẹ mòn mỏi nơi nhà tranh vách nát
Đợi cha về sửa lại những vết thương.
Đã qua rồi, những con tàu không số
Sao vẫn còn những mộ gió không tên.
Lũ trẻ thơ ngác ngơ hai dòng, lũ...
Mắt xoe tròn nhìn mãi tận xa xăm.
Ôi màu cam, trắng, vàng, xanh hi vọng,
Vẫy tay cao, đứng đợi ánh bình minh.
"Chestnut"